Những người con của Phật coi tháng bảy hàng năm là mùa, là những ngày để đền đáp công ơn cha mẹ. Để biết ai còn mẹ và mất mẹ người ta lấy bông hồng và bông hồng trắng để phân biệt cho điều này. Ai còn mẹ thì phải chăm sóc và tạo mọi điều có thể để mẹ được vui và được đeo bông hồng hạnh phúc vì còn mẹ, ai mất mẹ thì nguyện cầu cho mẹ được tiêu diêu nơi Cực Lạc….

Chúng tôi nâng niu trên đôi tay bông hồng như nâng niu trân quý những giờ phút hiện tại còn được bên mẹ bên cha

Và hôm nay, chúng tôi - những thành viên trong gia đình Phúc Hưng lại ở bên nhau, cùng lắng đọng tâm tư lắng nghe những sẻ chia về mùa Vu Lan hiếu hạnh. Để thấm thía hơn những giá trị của yêu thương, để nhận ra một điều giản dị rằng “Ý niệm về mẹ thường không thể tách rời ý niệm về tình thương. Mà tình thương là một chất liệu ngọt ngào, êm dịu và cố nhiên là ngon lành. Con trẻ thiếu tình thương thì không lớn lên được. Người lớn thiếu tình thương thì cũng không "lớn" lên được, cằn cỗi, héo mòn…”

Chúng tôi ở đây, bên nhau, sẻ chia những tâm tình chưa nói về gia đình về chốn yêu thương, về đấng sinh thành, về những giá trị trân quý của cuộc sống mà khoảnh khắc nào đó vô tình ta đã lãng quên. Cuộc sống bộn bề, toan tính với mưu sinh mà đôi khi ta bỏ qua những điều giản đơn nhưng cần thiết phải có đối với gia đình - ấy là sự trở về. Chỉ giản đơn như vậy thôi – chỉ là một sự trở về với một nụ cười thật trầm lặng và thật bền đến bên cha mẹ. Lặng lẽ ngồi xuống bên cha mẹ, lặng lẽ ngắm nhìn, thật lâu, thật kỹ để trông thấy cha mẹ và để biết rằng cha mẹ vẫn đang sống và ngồi bên chúng ta.

Không cần những điều gì quá to tát. Sự trở về ấy chính là điều mà mẹ cha vẫn luôn mong đợi sau những lo lắng dõi theo bước chân ta đi, hạnh phúc khi thấy ta trở về nguyên vẹn và bình yên… Trong mắt mẹ cha, ta vẫn mãi mãi là một đứa trẻ bé bỏng một thời, luôn muốn yêu thương, chở che và bao bọc – cho đến khi nào không thể…

Chúng tôi sẻ chia cùng nhau những cảm niệm sâu thẳm được lưu giữ tận sâu trong tim về cội nguồn, về hạnh phúc....

Hôm nay, chúng tôi, những thành viên trong gia đình Phúc Hưng, ngồi bên nhau trong giờ phút tĩnh lặng này, để tự hỏi mình rằng: Đời này ta sẽ còn gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần nữa? Ta có sẵn sàng để yêu thương trọn vẹn cho giờ phút này hay chỉ khi biết mình sắp mất đi một điều gì thì mới nhận ra được sự quý giá thực sự của điều đó…

Nhà báo Hoàng Anh Sướng chia sẻ cùng chúng tôi về tâm hiếu hạnh bên chén trà dâng mẹ cha mùa vu lan....

Và khi chúng tôi cầm trên tay bông hoa màu hồng cài lên áo, chúng tôi hiểu rằng, mình cần trân trọng và hạnh phúc với phút giây hiện tại được bên mẹ bên cha. Chúng tôi lắng nghe tiếng chuông ngân vang từ tâm tưởng, để thấm thía hơn nữa tình yêu thương vô bến bờ của cha mẹ, mẹ cha luôn là “là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời”….