Không gian sống thật là quan trọng cho mỗi con người. Nó cho bạn sự tươi vui, cho bạn sự tĩnh lặng…

Trong gia đình Phúc Hưng của tôi, luôn có những không gian “đặc biệt” để chúng tôi tìm về. Tựa như một góc trú ẩn an toàn, tiếp thêm năng lượng bình an, tĩnh tại để có thể trọn vẹn hơn với công việc mà chúng tôi đang làm, đang cống hiến.

Hôm nay, tôi mời bạn đến góc nhỏ “xay” niềm vui của chúng tôi.

Chắc chắn khi nhìn những hình ảnh này, bạn sẽ hỏi tôi xay lúa có gì vui? Thời gian nghèo kể khổ đến rồi à?

Không phải vậy đâu bạn thương mến. Cách bạn xay lúa cũng có thể giúp chúng ta thấy rõ sự vận hành của tâm.

Xay lúa cũng là sự trở về thực tập với tâm của mình. Có thể thể bạn nghĩ, xay lúa thì ai cũng làm được dễ dàng, cối xay lúa này kiếm đâu chẳng được nên bạn thường không quan tâm và cho đó là công việc thường thôi.

Vậy có khi nào bạn tự hỏi bạn đã làm gì thành công trong cuộc sống hằng ngày này? Bạn cho những công việc cao quý như làm văn phòng, ngồi máy lạnh… mới là dấu ấn thành công của của bạn? Đó mới xứng đáng là công việc phải làm, còn mấy việc như cắt cỏ, xay lúa, trồng cây vốn là việc tầm thường không đáng bận tâm?

Tôi không nói rằng nó đúng hay không đúng, mà điều tôi muốn chia sẻ với bạn là trong khi làm những công việc đó bên trong mình có thật sự bình an, tĩnh lặng chưa và công việc gì là công việc cao quý. Từ khi được sống trong gia đình Phúc Hưng, tôi yêu những điều nhỏ nhặt như lau bàn, chăm cây... và điều khiến tôi thật sự hạnh phúc là không xem đó là công việc phải làm, mà tôi xem đó là sự chăm sóc cho bên trong lẫn bên ngoài của tôi. Nếu ta làm những việc bình thường ấy mà có bình an, có thảnh thơi thì hạnh phúc hơn nhiều so với những ai làm công việc cho là cao quý mà không có sự bình an, thanh thản…

Cuộc sống hiện đại với nhiều tiện nghi, máy móc được sản sinh ra để phục vụ con người. Càng tiện nghi bao nhiêu thì trong chiều sâu tâm thức càng có thêm nhiều hạt giống của đòi hỏi, tham muốn. Có khi tôi nghĩ tôi phải có cái này, phải có cái kia mới hạnh phúc, sự đòi hỏi bên trong của tôi bắt đầu nảy sinh. Cái muốn làm tôi tìm cầu thật nhiều, chính điều đó làm cho tôi đánh mất nhiều thời gian. Cái gì nhỉ? Cái laptop xịn, cái máy nghe đời mới v.v… Những tiện nghi đó bên ngoài người ta đã đánh đổi bằng thời gian, tiền bạc để có nó. Rồi cuộc đời ta rong ruổi đến đâu để tìm được hạnh phúc và bình an?

Tôi tự nghĩ điều quan trọng là phải biết đủ, và phải biết cách nắm lấy thời gian, nuôi dưỡng lòng thương, đi thế nào cho tự do thì đó mới là tiện nghi của một người biết trân quý sự sống. Sự đơn giản trong cách sống làm cho tôi thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, không vướng bận nhiều vào tiện nghi để rồi cái đẹp tinh khôi dần biểu hiện. Tôi ý thức những máy móc rất cần để giúp cho mọi người có phương tiện học hành, nghiên cứu. Nhưng cái cần hơn là sự thực tập biết đủ và giản đơn.

Những điều giản đơn ấy, chúng ta có thể nhận ra trong cuộc sống hằng ngày. Khi tôi tưới cây mỗi sáng, khi tôi xay lúa và nhìn những hạt thóc vàng ruộm được cởi bỏ lớp áo cũ khoác lên mình tấm áo trắng tinh khôi. Những thọ cảm của tôi đều được nuôi dưỡng.

Tôi biết để làm được chiếc cối mà khi xay tách được trấu gạo nhưng hạt vẫn nguyên đòi hỏi người thợ phải thật khéo tay từ khâu chọn tre vừa đủ già để tránh mối mọt cho đến việc chẻ tre, ngâm tre, chọn gỗ chẻ thật mỏng và đều để khi kết nối các bộ phận vào cối sẽ ăn khớp, chắc chắn. Phần thân cối xay được người thợ lèn bằng loại đất đặc biệt, đất sét có độ dẻo cao, gánh về phơi khô rồi dùng gậy đập cho đất rã mịn; Sau đó đất được sàng lấy những hạt tơi mịn rồi mang trộn với muối hạt và nước theo tỉ lệ 10 đất - 1 muối. Việc trộn muối vào đất vừa giữ được độ ẩm của đất để đất không rơi ra ngoài khi xay xát, vừa chống mối mọt. Bên ngoài vỏ cối được trát một lớp đất sét trộn với phân trâu, bò và dây tơ hồng mọc dại giã nát. Tôi biết đằng sau những điều vốn tưởng như đơn giản, sẵn có ấy là mồ hôi, nước mắt, là công sức của những người thợ thủ công giàu tình yêu với nghề. Chiếc cối xay đang hiện diện trước mắt tôi cũng là ký ức của cả những năm tháng khó khăn gian khổ đã đi qua của hàng vạn con người, của đất nước một thời lam lũ. Tôi tiếp xúc được với những thế hệ cha ông ngày xưa đã sinh sống trên đất nước này đã sống an lành với mọi loài và với thiên nhiên.

Hạt lúa tôi cầm trên tay là kết tinh của nắng, của gió, của đất, nước. Khi đặt hạt lúa trong lòng bàn tay, tôi được sống trong giây phút này, học cách hòa hợp với thiên nhiên, với con người, với năng lượng được trao truyền từ cha ông, đất nước.

Từ những điều tưởng chừng như nhỏ bé, tôi hiểu hạnh phúc lớn cần được nuôi dưỡng từ hạnh phúc nhỏ.

Tôi cảm ơn gia đình Phúc Hưng đã cho tôi giây phút này, tĩnh tại, an nhiên. Cho tôi được sống trong không gian của thanh thản, sức mạnh của hiện tại, giây phút của bình an. Tôi ở đây, nhìn những hạt thóc vàng đang lăn mình theo vòng tròn của năng lượng chánh niệm của chính tôi, tôi biết rằng đó chính là giây phút trở về thật sự để yêu thương, để chăm sóc cho tự thân.

Trước đây tôi thường than vãn, trách móc khi thấy ai đó hành xử không dễ thương, băn khoăn tại sao người đó lại như vậy. Giờ đây, tôi nhận ra đời sống thực tại này đẹp vô cùng và hầu hết thời gian trong ngày ta làm những công việc bình thường giản đơn.

Và tôi muốn chia sẻ cùng bạn, khi nhận ra điều này tôi bắt đầu có ý thức nhiều với giây phút hiện tại, bởi những gì tôi đang làm trong giây phút này chính là sự sống, là hiểu biết, bao dung là tình thương của tôi dành cho người tôi thương. Tôi không còn để ý và quan tâm nhiều đến những sai trái của người khác, bởi vì chính tôi còn chưa chăm sóc tốt cho chính mình thì than vãn trách móc người khác há chẳng phải là vô lý sao? Khi hơi thở của bạn bắt đầu có ý thức, thì tự nhiên món quà của hiện tại sẽ chào đón bạn. Bạn cũng đừng lo nghĩ nhiều mà hãy bắt đầu học cách chăm sóc cho chính bạn nhé! Những điều giản dị sẽ làm cho con người của chúng ta trở nên thanh cao; nó chính là cử chỉ, lời nói và cách hành xử của chính chúng ta. Xin đừng xem thường bất cứ điều gì, dù là nhỏ nhất, bởi tất cả đều là cơ hội cho mỗi chúng ta trở về, đúng không bạn?