Ký sự: Phúc Hưng - Gia đình tôi (Kỳ 3)
Trước mỗi buổi sinh hoạt chung của gia đình Phúc Hưng, tôi cùng những người bạn, đồng nghiệp trong gia đình Phúc Hưng lại dành thời gian để thiền hành trong không gian xanh ngát của vườn dược liệu, bước những bước chân thong dong, thư thái với nụ cười trên môi để cảm nhận niềm vui hoan hỉ trong giây phút hiện tại.
Trước mỗi buổi sinh hoạt chung của gia đình Phúc Hưng, tôi cùng những người bạn, đồng nghiệp trong gia đình Phúc Hưng lại dành thời gian để thiền hành trong không gian xanh ngát của vườn dược liệu, bước những bước chân thong dong, thư thái với nụ cười trên môi để cảm nhận niềm vui hoan hỉ trong giây phút hiện tại.
Xã hội hiện đại với nhịp phát triển vũ bão, không ít người làm việc gì cũng vội vã. Đi nhiều nhưng bước chân lúc nào cũng vội vã, ngồi vội vã, đứng vội vã, nằm vội vã, ăn uống vội vã, nói cười vội vã, làm việc vội vã, lái xe vội vã, ngắm trăng sao, nghe chim hót hay nhìn những bông hoa nở vốn là thưởng thức cái đẹp, ý vui của cuộc sống vẫn cứ vội vã.
Văn minh khoa học là để giúp đỡ cho con người sống không vội vã, không bận rộn với đời sống vật chất, nhưng do lòng tham của con người, nên họ vẫn sống như trước kia, vội vã ngay cả trong việc tận hưởng những lợi ích mà khoa học mang lại.
Nhưng, cá nhân tôi nghĩ, khi một người biết sống hết lòng, thì ngay trong từng khoảnh khắc sống của đời người, chẳng có gì để cho ta vội vã.
Có lẽ nhiều người trong chúng ta đã tiêu phí quá nhiều những tháng ngày của đời mình để ao ước hoàn cảnh sống khác đi, oán trách cuộc sống, oán trách con người thậm chí oán trách cả bản thân vì những lỗi lầm của cả quá khứ và hiện tại, lo lắng về những điều chưa xảy ra trong tương lai.
Chúng ta có thể tiêu phí giây phút này để nghĩ về quá khứ, lo lắng cho tương lai, hoặc chúng ta có thể lựa chọn ĐÓN NHẬN khoảnh khắc này, đón nhận sự an nhiên bằng tâm sâu lắng, tĩnh lặng. Tâm ta tĩnh lặng sâu, những hạt giống vội vã trong tâm ta không có điều kiện để hoạt khởi, khiến những mạch máu trong thân thể ta lưu thông tự nhiên, tim ta không bị những áp lực của lòng tham hay tâm sân hận, để phải co bóp vội vã.
Thiền hành chính là cách để tôi tìm thấy tâm tĩnh lặng; Mỗi bước chân tôi đi sẽ làm tăng thêm niềm hỷ lạc và tạo ra một nguồn năng lượng tĩnh lặng đi vào qua từng bước chân.
Như Thiền sư Thích Nhất Hạnh đã nói “Thiền hành là thiền khi đi; Đi mà không phải để tới. Đi chỉ để mà đi. Có mặt trong giây phút hiện tại và an trú vào mỗi bước chân của mình. Chúng ta buông bỏ tất cả những lo lắng muộn phiền, không nghĩ về quá khứ, không tưởng đến tương lai, chỉ an trú trong phút giây hiện tại.
Ý về muôn vạn nẻo
Thiền lộ tâm an nhiên
Từng bước gió mát dậy
Từng bước nở hoa sen
Khi đi chúng ta hoàn toàn ý thức vào đôi chân của ta và mặt đất. Sự nối kết giữa bàn chân và mặt đất là hơi thở ý thức. Người ta nói phép lạ là đi trên mặt nước nhưng theo tôi đi an lạc trên mặt đất mới thật sự là một phép lạ. Mặt đất là một phép lạ. Mỗi bước chân là một phép lạ. Đi từng bước trên hành tinh xinh đẹp này có thể mang đến hạnh phúc chân thực cho chúng ta”.
Dưới một bước chân, một đóa hoa tươi nở rộ.
Điều này chỉ xảy ra khi ta biết sống trọn vẹn sống hết mình trong hiện tại, không để tương lai hay quá khứ lôi cuốn ta đi. Sống thong dong nhưng sắc bén, linh hoạt và sống động trong từng khoảnh khắc.